Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Hikaru no Go fanfiction: Thập cửu - Chương 2

[Kì thủ cờ vây-Hikaru no Go]Thập cửu – Chương 2

 

Thập cửu

 

Biên tập: Hạ Tử/Nyuhato

 

Chương 2 – Điểm sao.


——————-

Shindo bước ra khỏi viện cờ vây, ngẩng nhìn bầu trời cao trên không trung, sắc lam xanh biếc kia thật khiến cho lòng người rung động. Thì ra tâm tình tốt nhìn vật gì cũng trở nên đẹp hơn hẳn.
Một dáng người vận áo xanh lá bước gần đến cậu. Touya đứng cạnh Shindo : “Cậu thắng à?” Vẫn chỉ là những cuộc trò chuyện liên quan về cờ vây nhưng không biết tự lúc nào nó lại mang một sắc thái thân thiết.
“Ừ.” Shindo gật gật đầu.
“Thắng trận này là cậu có thể bước vào lượt đấu vòng giải Bản nhân phường.”
“Đúng vậy. Cảm giác hôm nay thật tuyệt. Từ sau khi thắng thầy Morishita, sự tự tin tăng lên không ít.” Shindo cười nói. Cậu mặc một chiếc áo thun tiệp màu với hai vạt tóc vàng trước trán… khiến người khác thấy thoải mái, vô thức muốn tiến đến gần. Nụ cười tươi rực rỡ như ánh mặt trời, thuần khiết trước sau không thay đổi này có một lực hấp dẫn có thể cuốn hút người khác.
“Thế à?” Đột nhiên, Touya cảm thấy mặt trời hôm nay có chút chói mắt.
“Hôm nay đối thủ của cậu là Ogata tiên sinh hả?” Vừa nói xong, Shindo nhận thấy Touya hơi hơi nheo mắt lại, cậu vô thức giơ tay lên vì Touya chắn nắng . Bóng bàn tay in rõ trên gương mặt đối phương.
Touya ngẩn người, nhăn mi nhìn tay Shindo. Hikaru chợt ý thức được hành động trẻ con của mình, xấu hổ rút tay lại.  ”Tớ cho là cậu bị chói mắt”
Touya cười cười: “Không có gì. Hôm nay đấu với Ogata tiên sinh. Tớ thua.”
“Ồ… Hơi tiếc.”  Shindo nghĩ nghĩ một lúc , mở miệng .  ”Ogata tiên sinh hiện tại đang nắm trong tay bốn danh hiệu, chói sáng như mặt trời ban trưa. Tuy nhiên, anh ta vẫn chưa giành được Bản nhân phường.”
“Phải. Kuwabara tiên sinh cũng không phải là một đối thủ tầm thường.” Touya tiếp lời. “Ông ấy chỉ quan tâm mỗi danh hiệu đó, hiển nhiên là dùng toàn lực ứng phó.”
“Thay vì bàn vấn đề này…Touya, cậu phục bàn trận đấu hôm nay cho tớ xem đi”  Shindo hưng trí bừng bừng đề nghị. Không có gì vui vẻ hơn là cùng Akira chơi cờ.
“Được thôi. Chúng ta đến hội quán cơ đi.”
Shindo dừng lại chốc lát, không có ý định muốn bước tiếp. Touya nhắc lại lần nữa. “Đi nào”
“Ừ nhỉ. Hay lần này qua nhà tớ đi!” Shindo đột nhiên đưa ra ý kiến. “Hơn nữa, cậu chưa có đến nhà tớ lần nào mà.” Dứt lời liền nắm cổ tay Touya kéo chạy theo một hướng khác.
Akira bất đắc dĩ nhìn đối thủ định mệnh của mình, không nói một lời nào. Cậu ta dường như lúc nào cũng thích dùng câu trần thuật để hỏi ý kiến của cậu thì phải. Nhưng không sao, từ từ rồi cũng sẽ quen.
                ——*——
Khi ra mở cửa, nhìn thấy phía sau Shindo còn một cậu con trai khác, Mitsuko không khỏi ngạc nhiên trong giây lát, sau đó, bà vội vàng mở rộng cửa chào đón .
“Hikaru dắt bạn về nhà mình à? Mau vào đi”
Touya lễ phép cúi đầu chào. Nhìn cử chỉ thanh lịch và nụ cười tao nhã của cậu con trai thanh tú trước mặt, Mitsuko liền có ấn tượng rất tốt. Là bạn của Hikaru? Tác phong của hai đứa hoàn toàn trái ngược…. thật ngạc nhiên.
“Con là Touya Akira. Chúng con quen nhau khi chơi cờ vây”. Touy giới thiệu. Cậu đoán chắc là cha mẹ Shindo không biết gì về giới cờ vây nên có vẻ bất ngờ khi gặp cậu.
“Cô biết con.” Mitsuko nở nụ cười, “Khi cô đến xen Hikaru thi đấu thì có thấy qua.”
“Trận đấu nào ạ?” Shindo hỏi, hình như cậu đâu có kêu mẹ đi xem trận nào đâu nhỉ. Ngược lại, nếu nhớ không lầm thì cậu còn bảo mẹ đừng đi mà…
Bà Mitsuko chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng phủ nhận: “Không có! Là mẹ xem TV thôi.”
Bà không muốn Shindo tức giận, dù sao thì đúng là bà lén đến đấy xem. Lần đó cũng không phải là một kí ức gì tốt đẹp nên sau đó bà cũng không tới nữa.
Shindo chau mày  ”Mẹ thật là.”
Touya nở nụ cười. Mẹ Shindo thật không giống với mẹ mình chút nào.
“Nhưng mà Hikaru cũng thường hay nhắc tới con lắm” Mitsuko quay lại đề tài ban nãy.
“Thật vậy ạ? ” Touya liếc nhẹ Shindo một cái, tên này cũng nhắc tới mình sao?
Bà vừa cười vừa nói “Cô nhớ rõ thằng bé có nói cái gì : lần này nhất định phải thắng Touya ’ hay sao ấy .”
“Mẹ!” Shindo cuống quít cắt ngang bà “Tự nhiên lôi việc đó ra nói làm gì!”
Touya mỉm cười.
Sau, Shindo dẫn Touya lên lầu .  ”Chúng ta đi lên lầu.”
“À đúng rồi, Hikaru.” Mitsuko đi được vài bước thì quay đầu lại gọi với theo Shindo. “Ba con vừa gọi báo là hôm nay về sớm. Xuống giúp mẹ một tay nào”
“Không.” Shindo từ chối thẳng thừng. Nhưng Touya thì lại lưỡng lự, dừng bước. Shindo bất mãn nhìn cậu ta.
“Chú con vừa biếu nhà mình hai con cá tươi, mẹ tính dùng làm canh. Nhưng mà chỉ có một mình mẹ sợ là làm không kịp. “
Shindo không phải là không muốn giúp , chỉ là… cậu đang muốn chơi cờ.  Shindo nhướng nhướng mi, giục Touya lên lầu rồi quay sang mẹ mà đáp :  ”Con không làm đâu… Con còn phải tiếp bạn nữa mà —“
“Như vậy sao được.” Mitsuko nhăn mặt.
“Không thì giúp mẹ cậu trước đi.” Touya xoay người đi xuống dưới, “Dù sao tụi mình cũng đâu gấp.”
Shindo quạu quọ lết xuống theo Akira. Tên này đúng là “bé ngoan” người người thích. Đến cả khách là hắn mà còn bảo thế thì cậu còn làm gì được nữa?
Thấy thế, bà Mitsuko vui vẻ ra mặt, sự yêu thích đối với Touya càng tăng lên. Bà nhìn Shindo “Con làm cá đi. Mẹ đi mua nguyên liệu” Nói rồi liền mở cửa đi ra ngoài.
Shindo bộ dạng chay lười đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm hai con cá trong bồn, lấy ngón tay chọt chọt chúng như kiểm tra xem đã chết chưa.
Touya đứng nhìn bó tay một lúc lâu, rốt cuộc chịu hết được, liền đích thân đi qua cầm lấy một con; đun nước sôi trụng sơ, sau đó thuần thục làm sạch ruột cá.
Shindo trợn mắt kinh ngạc, cậu thật không nghĩ tới Touya sẽ rành bếp núc như thế. Cậu cứ đứng im không làm gì nhìn chăm chằm động tác của Touya.
“Hikaru… Sao con lại để Akira làm chứ !” Mitsuko bước vào , đặt mấy túi đô ăn lên bàn, trách cứ đứa con , “Con thật không hiểu chuyện chút nào! Sao lại để khách làm bếp mà mình thì đứng một bên nhìn?”
Shindo bĩu môi, vẻ mặt không màn: “Cũng đâu phải con bắt cậu ta làm”
“Không sao đâu ạ.” Touya mở miệng “Cậu ta thích nhìn thì cứ để cậu ta nhìn đi!”
Shindo bắn nhắn lên ngay lập tức : “Touya! Ý ông là gì hả ?”
Mitsuko lờ coi như không nghe gì, lại quay sang nhìn Touya “Con rất hay nấu cơm sao Akira?”
“Không có ạ. Chỉ thỉnh thoảng lúc cha mẹ không có nhà thì con mới tự làm. Nhưng mà cũng chỉ biết làm mấy món đơn giản thôi “
Mitsuko hơi nhăn mày  ”Hikaru, con nhìn bạn đi kìa, khác xa so với con —-“
“Phải rồi, phải —- tên này không giống connn” Shindo kéo dài ngữ điệu cắt ngang lời mẹ. Mẹ cũng tỉnh thật, vừa mới biết mà gọi thẳng tên của người ta. Hừ, đã thích hắn tới vậy thì để tên này làm luôn.
Shindo tiếp tục nhìn Touya, không thèm động tay làm gì.
Bà Mitsuko thật hết nói nổi cậu con trai nhà mình, quyết định không thèm để ý nữa. Bà đứng bên cạnh Touya chuẩn bị nước dùng, song song cũng hướng dẫn Akira làm bếp. Touya ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của mẹ Shindo, gương mặt có vẻ nghiêm túc học tập mà cầm dao quệt cá.
Shindo đứng nhìn mãi cũng phát chán, bắt đầu đi quanh quanh ngó ngó.
“Hikaru, cầm giúp mẹ” Mitsuko với lấy thứ gì đó rồi đẩy nhẹ sang phía Shíndo. Hikaru buồn bực không thể tả, khi không đi lòng vòng làm gì để làm bệ đỡ cho mẹ. Mitsuko chỉ chỉ hướng tủ. “Giúp mẹ lấy cái tô lớn đựng rau phía kia”
Mitsuko nhìn vẻ mặt uể oải của đứa con trai mà khẽ thở dài. Không lẽ giúp mẹ nấu cơm mà lại nhàm chán đến thế sao? Chẳng biết khi nào thì thằng bé được một lần tự giác đỡ đần mẹ đây nữa.
Sau khi Touya làm sạch mấy con cá rồi , mẹ Shindo nói : “Còn lại mình cô làm là được. Con cứ lên lầu chơi với Hikaru đi”
“À.. vâng.” Touya rửa tay “Vậy con xin phép.”
“Akira.” Mitsuko ngoảnh đầu nhìn hướng theo hai cậu con trai, mỉm cười hiền hòa : “Ở lại ăn tối nhé”

——————-

“Cậu không gọi điện báo cho gia đình sao?” Shindo lôi từ trong góc ra một cái bàn cờ cổ, đặt giữa phòng, cậu lấy tay lau đi vết bụi bám trên mặt. Do ông nội đi xa nhà từ năm ngoái nên Shindo không thể lên tầng gác xếp một thời gian dài, chính vì thế, cậu quyết định đem cái bàn cờ cổ kia về nhà mình.
“Cha mẹ tớ không có ở nhà”
“… Hình như họ rất ít khi ở Nhật?” Shindo thuận miệng hỏi. Cậu lấy bát cờ từ ngăn hộc bàn ra, đặt sang bên cạnh bàn cờ vây. Touya ngồi quỳ đối diện.
“Ừ. Từ sau khi  cha tham gia vào đội cơ vây Bắc Kinh Trung Quốc, hai người họ rất hay xuất ngoại” Touya thuật lại . “…Hơn nữa, tớ cũng đang tính dọn ra ở riêng.”
“A? Thế à…” Waya đã dọn ra ngoài từ rất sớm, hiện tại lại đến lượt Touya, thật tốt. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của mẹ, Shindo lại giấu đi sự hâm mộ trong lòng. Lắc lắc đầu, cậu thiết nghĩ mình sẽ chẳng có cái cơ hội như thế.
Nhìn nét mặt Shindo đổi tới đổi lui, Touya đột nhiên nở nụ cười.
Bắt gặp ánh mắt mang ý cười của cậu bạn, trong lòng Shindo không khỏi chấn động. Hiếm khi Touya có nụ cươi thuần túy như thế.  Trong ấn tượng, Touya mỉm cười hòa ái, nhã nhặn nhưng luôn có một chút xa cách, chưa bao giờ cậu gặp Touya có vẻ mặt thản nhiên như lúc này.
Phải chăng vì cậu ta coi mình là tri kỷ?
Nhìn bàn cờ cổ trước mặt , bỗng dưng trong lòng Hikaru trào lên một nỗi xúc động. Rốt cuộc, cậu cùng Touya cũng có dịp ngồi trước bàn cờ của Sai, như thế này có tính là sự đoàn tụ hay không?
Phục bàn… đã không còn quan trọng nữa. Nguyên nhân cậu ép Touya đến đây, chính là vì vật trước mặt này… Nhẹ nhàng, Shindo đưa tay vuốt ve từng đường kẻ trên mặt bàn cờ, khẽ mỉm cười : “Touya, tớ kể cho cậu một câu chuyện xưa. Nghe cho kỹ nhé.”
Chuyện xưa này, cậu sẽ kể duy nhất một lần trong đời. Có lẽ sau giây phút này, nó sẽ trở thành bí mật của ba người. Sai. Cậu. Và cả Touya. Vòng quay số phận đã khiến cuộc sống bọn họ xáo trộn, vốn dĩ là ba đường thẳng song song nhưng cuối cùng giao hòa như trò đùa số phận…. Hiện tại, bánh xe định mệnh ấy vẫn lẳng lặng chuyển động. Chia ly, tách biệt – vĩnh viễn sẽ không có trong cuộc gặp gỡ giữa bọn họ, vì họ gắn kết với nhau bằng mười chín đường cờ vây. Mãi không xa rời.
Touya đã tiến rất gần đến cánh cửa bí mật giữa cậu và Sai. Shindo tin rằng cậu ấy chính là người có thể cùng san sẻ những hồi ức kia. Cậu từng vì Sai mà tiến vào thế giới của Touya, Touya cũng từng vì Sai mà quay đầu dẫn dắt cậu bước lên phía trước. Hiện giờ họ đang đi chung trên một con đường, vì tương lai của bản thân mà phấn đấu.
Bọn họ được gửi gắm cùng một hi vọng, chính điều đó càng khiến cặp đối thủ này có một sự ăn ý đến kỳ lạ . Shindo đã quyết định xem Touya như tri kỷ khi chính cậu tự tay mở tung cánh cửa bí mật này, ngược lại chính cậu cũng mong rằng Touya sẽ vì nó mà bộc lộ con người chân chính ẩn sâu phía sau vẻ mặt hoàn hảo kia. Có lẽ, họ sẽ trở thành cặp bài trùng ăn ý và thấu hiểu lẫn nhau nhất.
Hikaru bắt đầu câu chuyện. Cậu lần lượt kể những hồi ức về Sai, họ đã gặp gỡ như thế nào, rồi bọn họ lần đầu tiên đi hội quán cờ ra sao, còn có lần đầu tiên chơi cờ…. Tay Shindo vẫn cứ vuốt ve mặt bàn gỗ như thể vết máu năm xưa đang hiện dần, tựa như hình ảnh Sai mỉm cười liếc nhìn. Cậu chợt mỉm cười, ánh mắt nhu hòa nhìn bàn cờ. Rồi, cậu lại kể tiếp những lúc bản thân mình khắc khẩu với Sai hay khi họ đùa giỡn cùng nhau. Shindo cũng tỉ mỉ thuật lại việc cậu dẫn Sai đi đánh cờ trên mạng để chứng minh sự tồn tại của anh ấy trong thế giới ảo và cũng để Sai có dịp giao đấu với những kì thủ mạnh. Sau cùng, khi cậu bước vào giới cờ vây chuyên nghiệp, sự hờ hững vô tâm …  rồi khi Sai biến mất, nỗi đau đớn hối hận , sự điên cuồng tìm kiếm  hình bóng người ấy, tâm tình khi đó của bản thân… tất cả… đều từ miệng cậu tuông ra ào ạt…
Từng cơn gió lặng lẽ thổi ngang qua cửa sổ, tấm rèm cửa phất phới tung bay, âm thanh vi vu bay vào tay cậu hệt như ngày Sai biến mất… ngày năm tháng năm. Lúc ấy, Shindo cũng ngồi tại vị trí này, ngáp dài ngáp ngắn nhìn bóng ma thanh tú ấy vĩnh viễn tan biến; giờ đây dẫu có muốn ngước nhìn cũng không thể nhìn được nữa.
Thật là…. Đã tự nhắc bản thân không được phép khóc. Nhất là lại khóc lóc trước mặt Touya thì cậu ta sẽ bĩu môi khinh thường mình mất. Nhưng mà tâm đau lắm, trong nhất thời phải thừa nhận toàn bộ kí ức , thật sự quá mức chịu đựng….
Nước mắt, vẫn là nhỏ dài.
Chuyện xưa dừng lại ở đó….
Touya im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng không cách nào bình tĩnh được. Cho dù nó có thể giải thích tất cả mọi câu hỏi cùng sự nghi ngờ nhưng một câu chuyện như thế vẫn thật hoang đường. Làm sao để cậu tin tưởng rằng có một linh hồn sống cả ngàn năm xuất hiện bên người Shindo?
Làm cách nào bắt cậu tin tưởng đây? Không cách nào cả. Không cần lý do.
Bởi vì hàng nước mắt nhỏ dài trên gương mặt Shindo lúc này đây, từng giọt từng giọt đều tinh khiết và nặng trĩu. Bầu không khí yên lặng như thể cũng đang chìm trong sự ưu tư vô tận.
Akira siết chặt góc áo, lẳng lặng mà nghe Shindo thấp giọng nghẹn ngào. Bỗng dưng có một cảm giác khó thành lời khiến Touya nảy sinh xúc động muốn tiến đến ôm chầm lấy người đối diện, ôm lấy sự yếu đuối của cậu ấy, vỗ về an ủi , đánh tan đi nỗi bi thương đang lan tràn. Nhưng cũng chỉ là nghĩ thế thôi, cậu không có can đảm làm điều đó. Đã rất lâu rồi không còn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người tiếp xúc với nhau, dần dà những hành động vốn dĩ bình thường giữa người với người ấy lại trở nên xa lạ. Không phải không thích, chỉ là hình như cậu đã quên mất phải ôm một người như thế nào rồi.
Shindo đã phải hạ quyết tâm biết bao nhiêu để một lần nữa vạch ra vết thương hằn sâu vào tâm hồn cho cậu xem, Touya cảm nhận rất rõ sự tín nhiệm to lớn từ Shindo dành cho mình, thậm chí ẩn sâu trong niềm tin tưởng ấy là cả một sự phó thác và ỷ lại. Đúng vậy, ngoài cậu ra, liệu còn ai có thể chân chính thấu hiểu câu chuyện của Hikaru chứ?
“Đúng vậy sao?” Touya nhẹ giọng hỏi, hỏi mình, cũng là hỏi Shindo. Chợt Akira ngẩng đầu, một dáng người với mái tóc dài tím nhạt đang mỉm cười chăm chú nhìn cậu. Hình ảnh ấy mơ hồ phảng phất theo gió.
“Là Sai à?” Touya ngơ ngác khẽ gọi.
Shindo ngẩng đầu, cậu đã khóc đến cạn nước mắt, hốc mắt ửng đỏ. Shindo chợt quên mất một điều… Liệu Touya có tin mình không? Một câu chuyện đầy sự hoang đường ảo giác như thế, có khi nào bị xem là lời nói dối không? Ngộ nhỡ Touya biết mình cũng không phải là hình bóng mà cậu ấy  từng truy đuổi, cậu ấy có còn đối xử và nhìn mình như một đối thủ định mệnh không? Dù cố gắng đến mấy, bản thân cậu cũng không thể nào thay đổi được sự thật này, Touya có thất vọng không? Nếu thế…. bọn họ… còn có thể làm bạn bè sao? …. Nghĩ đến điều đó, Shindo cứ bất động nhìn chằm chằm Akira,  muốn từ trong mắt đối phương tìm ra một đáp án.
Touya trừng mắt nhìn, rồi lại nở nụ cười, hỏi: “Làm sao vậy?”
Nụ cười ấy… thật khiến người khác an tâm. Shindo cũng cười , lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại: “Cậu có tin những gì tớ vừa kể không?”
“Tin chứ.” Touya cười nói. Mặc kệ nó là câu chuyện gì đi chăng nữa, ngay giờ phút này đây, cậu đều toàn bộ chấp nhận. Cậu biết rõ Hikaru sẽ không bao giờ dùng nước mắt để thêu dệt nên bất kì lời nói dối nào . Cậu hiểu con người Shindo, cũng đã chứng kiến sự quyết tâm và cố gắng mà Shindo phải bỏ ra.
Cuối cùng, Hikaru cũng có thể hoàn toàn buông thả hết mọi sự ngụy trang nặng nề. Lại thêm một người nữa chứng minh cho sự tồn tại của anh ấy. Sai.
“Hikaru. Akira. Cơm chiều đã xong rồi .” Bà Mitsuko gõ góc cửa phòng.
“Con nghe rồi” Shindo đứng lên, cười cười với Touya, “Đi thôi.”
Touya cũng đứng dậy, vừa lúc sát vai cùng Shindo. Ngay khoảnh khắc kia, họ dựa vào nhau, thật gần. Touya khựng lại, Shindo cũng thế.
Cậu vươn tay, ôm lấy Shindo. Hikaru mỉm cười, ôm siết đáp trả. Cái ôm này, trong nháy mắt dường như có cái gì đó đổ sụp xuống, hé lộ ra một góc mới tinh tận sâu đáy lòng.
Shindo chợt giật mình nhận ra kỳ thật bản thân mình rất yếu ớt, có lẽ từ ngày ấy, cậu luôn chờ đợi một cái ôm như thế này. Chờ đợi một vòng tay cho cậu sự kiên cường. Chỉ là thật không ngờ, nó lại thấp thoáng cả một chút tham lam không muốn rời xa nữa…. Thể như nó đã tồn tại từ rất lâu rồi.. một cách hết sức tự nhiên.
“Tớ ổn rồi. Cám ơn cậu, Touya”
Touya nở nụ cười, buông tay. Cậu khẽ quay đầu lại, người con trai với mái tóc dài tím nhạt kia vẫn ngồi trước bàn cờ, mỉm cười nhẹ như gió thoảng mây trôi.
Touya nhìn anh ta, cười . Sai.
Hikaru. Cám ơn cậu. Ít ra thì tớ vẫn có thể gặp được anh ấy.
------------
Shindo đứng thất thần trước mộ Shusaku. Từ sau khi kể sự thật cho Touya vào ngày đó thì hình như cậu cảm nhận có cái gì khan khác với trước đây.
Dường như là đã không còn cô đơn nữa…
Cúi nhìn bó hoa vừa đặt xuống trước mộ, rồi lại ngoảnh đầu nhìn người con trai đang đứng đợi mình, bỗng dưng trong lòng thật cao hứng. Shindo mỉm cười. Cảm giác này thật dễ chịu. Có người làm bạn, có người đồng cảm và cả người để bạn mãi mãi nhớ về.
Vốn dĩ là tình cờ gặp Touya tại nhà ga, khi ấy nghe cậu sẽ đi viếng mộ Shusaku thì Touya đòi theo đuôi , bảo là cũng muốn xem.
Cuối cùng, hai người họ lên chung chuyến xe mà khởi hành. Sau, lại cùng trở về; bước xuống xe, cả hai dừng lại trong chốc lát.
“Cậu sắp có trận đấu đúng không?” Touya mở miệng hỏi, cậu nhớ rõ là ván đấu vòng cho giải Bản nhân phường.
“Phải. Là kỳ thủ Ichiryuu.” Shindo nói với vẻ không khẩn trương hay lo lắng. Dạo gần đây trạng thái của Ichiryuu không tốt lắm.
“Đừng khinh địch .” Nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Shindo, Touya nhắc nhở .
“Biết. Cậu cũng đi đến viện cờ sao?”
“Ừ. Tớ cũng có trận đấu.”
Một khoảng trầm mặc kéo dài. Sau cùng, cả hai cùng hướng viện cờ mà bước đi .
“À đúng rồi, hình như tớ vừa trông thấy Waya .”
“Hả? Bộ cậu thân với anh ấy lắm à?” Shindo nhớ rõ mối quan hệ giữa hai người này đâu được tốt đẹp gì mấy. Nói chính xác hơn là tự bản thân Waya không muốn thân thiện với Touya.
“Không phải. Chỉ là vì cậu khá gần gũi với anh ta mà .” Touya dừng một chút, bạn bè Shindo thật nhiều, chả bù với cậu…  ”… Anh ta hình như có bạn gái .”
Shindo trợn tròn mắt: “Touya, cậu mà cùng đi quan tâm loại chuyện này á? Ha ha, tớ còn tưởng cậu ‘kém thông minh’ trong vấn đề đó nữa chớ” Shindo cười ha hả.
“Ai ngu ngốc? ! Tớ chỉ tùy tiện nói mà thôi.” Touya xanh mặt, cãi giận dữ.
Shindo càng đắc ý , chìa cái mặt sát tới truy hỏi: “Muốn quen bạn gái  sao?”
Touya đẩy đẩy cái mặt đầy tò mò đối diện ra xa: “Không muốn.”
“Phải rồi nhỉ. Đối với một tên cù lần về chuyện tình cảm thì… sự nghiệp quan trọng, học tập quan trọng….” Shindo đả kích.
“Chống mắt lên mà xem ai mà là tên chậm tiêu về tình cảm” Touya lạnh lùng trả lời .
“Được thôi! Cứ chờ đó.” Shindo cười thách thức, đoán chắc không ai lại đi thích tên si cờ đến ngốc nghếch này.
Touya bất đắc dĩ né tránh ánh nhìn đầy đắc ý của Hikaru: “… Chuyện tình cảm.. đâu có nói trước được”
“Đúng vậy. Tớ cũng từng nói thế. Quá sớm .” Shindo gật gù đồng tình. Dù sao đi nữa, bọn họ đã có công việc ổn định, thế giới của họ bất đồng với những người bạn cùng trang lứa. Với lịch đấu dày đặc như vầy, thật sự không có nhiều thời gian lẫn cơ hội.
“Nếu có thể , tớ thật mong tối nay đi hẹn hò đâu đó.”
Touya lườm nguýt cậu bạn “Loại chuyện đó có thể để cho cậu định đoạt à? “
“Sao lại không? Chuyện đơn giản mà. Không thích thì nói không thôi”
Touya ngẩn người, cậu thật hết cách.  ”’Không nói’ là có thể chạy thoát sao? Chuyện tình cảm….. Nào có đơn giản như vậy.”
Shindo nhăn mày: “…Không lẽ còn có thể phức tạp hơn à?”
“Không biết.” Touya không thích thảo luận vấn đề này, nhanh chóng đình chỉ. Cậu không hiểu, cũng không muốn biết. Trong thế giới của cậu, cờ vây mới là quan trọng nhất.
Có lẽ,  ý kiến của cả hai đều có cái lý riêng. Chuyện tình cảm quả thật không đơn giản nhưng cũng chẳng phức tạp là mấy. Khi nó chưa xuất hiện thì mọi giả thiết chỉ là giả thiết. Tình cảm có thể thay đổi rất nhiều thứ, so với tưởng tượng còn rắc rối gấp trăm lần.
Dừng chân trước cổng, hai đối thủ liếc nhìn lẫn nhau, đồng thời mở miệng nói: “Cố lên.”Lại đồng thời nở nụ cười. Cùng lúc, họ xoay người, bước vào hai phòng đấu cờ khác nhau.
Hai cậu con trai này luôn bất ngờ xuất hiện những hành động trùng khớp đến ngạc nhiên, như thể đó là một loại ăn ý chỉ của riêng họ. Tất cả đều là ngẫu nhiên lẫn duyên phận …. Chúng vẫn sẽ được kéo dài thật lâu… thật lâu về sau.
———-Hết chương 2—————–


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét