Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Hikaru no Go fanfiction: Con đường vô tận - Chương 3

[Kì thủ cờ vây - Hikaru no Go]Con đường vô tận – Chương 3

 

Con đường vô tận

Tác giả : Leitbur

Người dịch: Nyuhato/Hạ Tử

 

Chương 3

Sự trưởng thành của sư tử cái.


—————
Cờ chớp. Thật là gợi nhớ nhiều kỉ niệm. Dù đối thủ là Shindo nhưng sau mỗi lần cậu đặt cờ, Fuku liền đáp trả ngay với một tốc độ tương đương. Cảnh tượng này chẳng khác mấy nếu so với khoảng thời gian bọn họ còn là viện sinh, ván nào cũng dùng tốc độ làm gốc, đánh nhanh rút gọn.
Cạch. Cạch. Cạch. Cạch
Tiếng những viên cờ chạm vào mặt bàn gỗ cứ vang lên liên tục. Hikaru nhận ra lực cờ của Fuku đã tiến bộ đáng kể so với hai năm trước. Thậm chí, một số kỳ thủ chuyên nghiệp hiện tại chẳng hạn như Mashiba cũng không phải đối thủ của cậu ta.
Cạch. Cạch. Cạch.
Cạch.
Nhưng thật đáng tiếc cho Fuku, đối thủ hôm nay của cậu lại là Hikaru. Nở một nụ cười tự tin, Hikaru bắt đầu dẫn dắt Fuku vào những thế trận phức tạp, một yếu điểm mà Fuku luôn chật vật né tránh trong quá khứ. Lúc đầu, Fuku vẫn dùng tốc độ quen thuộc hạ xuống các nước cờ nhưng càng về sau, khoảng dừng giữa các nước càng kéo dài, cậu ấy đang gặp khó khăn để bắt kịp tốc độ.
Cạch.
Cạch.
Cạch. Cạch.
Đến đây, Fuku khựng lại nhìn trân trân bàn cờ, cậu nhíu mày ngẫm nghĩ, mồ hôi không ngừng tuôn xuống. Kỳ này thời gian ngắt quãng của cậu là dài nhất trong tất cả các ván cờ. Cậu cảm giác bị sốc khi Hikaru đặt cờ quá nhanh ngay sau khi cậu buông tay khỏi bàn, giống như cậu ta đang chờ đợi cậu đi vào nơi đó vậy.
Cộp.
Hikaru lại bắt đầu nhịp nhịp cây quạt lên bát cờ. Cái âm thanh ấy khiến Fuku rùng mình. Như thể chúng thay mặt Hikaru nói lên sự mất kiên nhẫn của chủ nhân chúng. Cậu có nên chấp nhận thua cuộc bây giờ không? Liệu còn con đường nào cứu vãn không?
Cộp.
Khẽ thở dài, Fuku nhìn bàn cờ lần nữa, phân tích tình thế hiện tại của bản thân. Đen đã bị chia cắt, nếu cậu không làm gì đó, vùng trung tâm sẽ bị phân tán. Vẫn còn đất ở phía góc để chiếm nhưng ván cờ cũng sắp gần đến hồi kết, cậu vẫn đang mắc kẹt ở khu vực đó.
Phạch.
Fuku ngước nhìn. Đã không còn âm thanh va vào bát cờ nữa, thay vào đó, Hikaru mở bung cây quạt ra đưa sát lên mặt, mắt liếc nhìn bàn cờ. Đôi mắt sắc bén ấy ngẩng lên đối diện trực tiếp với Fuku. Cậu giật thót mình. Không chỉ kỳ lực của Hikaru tiến bộ, ngay cả khí thế cũng thay đổi hẳn…. Tâm trí Fuku trở nên trống rỗng. Hikaru đang ám chỉ cậu rằng đã đến lúc phải bỏ cuộc, thất bại là điều không thể tránh khỏi. Cái nhìn uy hiếp kia, âm thanh gõ vào bát cờ và hơn tất cả…. sự chênh lệch rõ rệt hiện hữu trên bàn cờ… đã nói lên mọi điều.
Cúi thấp đầu, Fuku nhắm mắt lại . “Tớ xin thua cuộc”
Ngay lập tức, Shindo khép quạt lại, khí thế ác liệt ban nãy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp thân thiện. Hikaru trở lại làm Hikaru mà Fuku quen biết – một cậu nhóc yêu thích cờ vây và luôn cho rằng đấu cờ chủ yếu là để vui.
“Hôm nay cậu chơi rất tốt Fuku. Khả năng đọc cờ của cậu tiến bộ rất rõ. Lúc cậu đi vào đây đã khiến cho bố cục của tớ bị hỗn loạn.”
“Phải , nhưng mọi thứ bắt đầu phức tạp khi cậu đáp trả ở đây. Theo cậu, có phải tớ nên đi nhích lên trên sẽ tốt?”
Hikaru lắc đầu “Không, nước kia rất ổn nhưng đáng lý ngay sau đó , cậu phải đi vào khu vực này để ép tớ phải bảo vệ phần đất. Tớ nghĩ vấn đề duy nhất đối với cậu chính là dù bản thân sẽ thể hiện tốt trong việc đi nhanh nhưng khi cần thiết, cậu cũng nên giảm tốc độ lại. Tấn công vào đây cũng không phải là khôn ngoan, cục diện sẽ thay đổi nên cậu nhảy chéo* (Hane) và rồi giật lùi lại. Dù chỉ là một thay đổi nhỏ nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ ván cờ. Khả năng đọc cờ của cậu vẫn chưa bắt kịp tốc độ cậu chơi, chính vì thế khi dù ngay lúc đó cậu nghĩ nước này là chính xác, nhưng nếu nhìn lên phía trên thì nó lại không phải là một ý hay.”
Fuku gật đầu đồng tình rồi mỉm cười chân thành như bao lần, cám ơn Hikaru. Cậu gom cờ lại. “Hôm vừa rồi, tớ đã chơi với một viện sinh mới. Cậu ta cũng thích đánh cờ tốc độ hay có lẽ là cậu ta làm thế khi đấu với tớ.”
“Ồ? Thật ra thì khi chơi với cậu tớ cũng đã đánh nhanh hơn rất nhiều so với những ván thông thường tớ chơi.  Theo tớ thì đây là một lợi thế cậu có thể tận dụng để khiến nhịp độ của đối thủ hỗn loạn., rất tiếc cho cậu, sở trường của tớ lại là cờ tốc độ nên khó mà bắt kịp được. Thế ván với cậu viện sinh đó thế nào?”
Fuku thở dài. “Tớ thua hai mục rưỡi khi thu quan cuối ván.”
Hikaru gật đầu, cậu ngó xung quanh. “Cậu ta có tham gia hôm nay không?”
Fuku lắc đầu “Không, cậu ấy mới vừa lên tổ A nên chưa kịp thăng hạng. Tuy nhiên sẽ sớm thôi”
Hikaru nhướng mày. “Thật sự? Cậu ta mạnh thế à?”
Fuku gật gật rồi liếc nhìn qua một bàn cơ khác. “Tớ đi qua xem ván của Waya đây” .
‘Tân viện sinh có sức cờ mạnh à? Nghe có vẻ thú vị, thật mong có thể đấu với cậu ta một dịp nào đó’
Đứng dậy, Hikaru liếc nhìn khu vực có trận đấu của Akira. Rất nhiều người vây xung quanh theo dõi; cậu ta luôn luôn nổi bật trong giới này. Nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ khiến cho họ cũng phải dõi theo từng ván cờ của mình với sự hào hứng y hệt như khung cảnh lúc này. Ván cờ của Waya cũng đông nghịt người xem, mặc dù hầu hết là viện sinh – chỉ một vài người cậu nhớ mặt. Cậu không lấy gì ngạc nhiên khi trình độ của viện sinh thay đổi theo năm tháng, từng ngày từng giờ, những tân thủ có khát vọng mãnh liệt như cậu sẽ xuất hiện và vươn cao. Ngay tại thời điểm cậu không ngừng đuổi theo Akira và các kì thủ chuyên nghiệp thì những tân thủ kia cũng đang đuổi theo cậu.
Shindo chợt ngoảnh đầu lại , ngước nhìn ván cờ giữa Nase và Tajima nhị đẳng phía sau lưng mình. Không mất quá nhiều thời gian để đánh giá những gì đang diễn ra trên bàn cờ lúc này. Nase đang bị thất thế vài điểm dù ván đấu vẫn còn dài. Có thể tình trạng này sẽ giữ đến cuối ván. Tuy nhiên, cô ấy đang chơi rất rất tốt, khá hơn hẳn so với trí nhớ của Hikaru về Nase. Tất nhiên, cậu không đánh đồng sự tiến bộ của Nase so với Fuku lúc nãy.
Tajima vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Những nước vừa rồi của anh ta khá chuẩn, uy hiếp để bố cục của đen. Nếu đen để mất khu đất đó, Nase sẽ thua cuộc nhưng nếu kiên trì giữ vững, nhất là buộc Tajima phải tốn nhiều nước để tấn công chúng thì Nase sẽ thắng.
Có điều… quân kia là một vấn đề, không thể chiếm lấy nó ….  Nhưng hình như có ý gì đó….
Khoan đã. Ánh nhìn Hikaru chợt bắt lấy một điểm mấu chốt phía trên, ngay lập tức cậu quan sát lại toàn diện. Nếu cô ấy ….
Cạch.
Nase đặt quân cờ vào đúng vị trí Hikaru vừa phát hiện. Biểu hiện trên gương mặt của Tajima đã nói lên tất cả, Hikaru nhếch miệng cười. Xem ra cậu ấy đã phát hiện ra nước đó. Hay chỉ là sự may mắn?
Tajima khựng lại một lúc rồi tiếp tục đặt quân. Nase bám sát theo sau đó.
Cạch. Cạch.
Cạch. Cạch.
Đã quá trễ. Hikaru nhận xét. Tajima chơi rất tốt nhưng nước phản công đó không đủ để chặn quân đen. Xem ra Tajima không nhìn ra được lối thoát vừa rồi của quân Nase. Điều đó đồng nghĩa với việc, ngay lúc này đây, Nase đã vượt lên trên anh ta.
Cuối cùng, Tajima cúi thấp đầu chấp nhận thua cuộc. Sau khi đôi bên cám ơn vì ván đấu, Hikaru lên tiếng . “Một ván đấu rất tuyệt Nase. Tớ thật ấn tượng”
Nase ngoảnh đầu lại nhìn Shindo, hơi đỏ mặt. “C-cám ơn cậu Shindo. Tớ cũng không ngờ bản thân mình lại đi tốt như thế. Cậu đã xem bao lâu?”
“Gần cuối ván cờ. Nước cờ chỗ này, rất dứt khoát” Cậu chỉ vào bàn cờ.
Tajima cũng gật đầu đồng tình. “Đúng thế, nước đó thật sắc sảo. Anh đã không phát hiện nó cho đến khi em chơi. Em làm anh bị choáng đấy”
Mặt Nase đỏ lừ. “Em chỉ biết chăm chăm nhìn bàn cờ rồi khi lướt qua vị trí đó thì ý định kia nảy ra trong đầu. Shindo, cậu…”
Một loạt âm thanh hỗn loạn cắt ngang câu hỏi của Nase. Cả ba quay đầu về phía đám đông, thì ra là từ chỗ Waya. Đột nhiên, một suy đoán xoẹt qua ý nghĩ Shindo, cậu thì thầm. “Không thể nào…” Hikaru bước thẳng đến chỗ Waya, Tajima theo sát phía sau.
Nase bần thần ngồi tại chỗ, tự mình kết thúc câu nói “Cậu có thấy nước đi đó không?…” .
Thở dài não nề, Nase cũng đứng dậy tham gia vào đám đông , tò mò không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc đến nơi, đã không còn chỗ cho cô chen vào. Cô đứng cạnh Hikaru giờ đã cao hơn mình , cố gắng nhón chân xem bên trong nhưng vô ích. Bực bội, Nase quay ngoắt sang cậu bạn bên cạnh, hỏi nhỏ “Chuyện gì vậy?”
Hikaru cúi xuống gần Nase, thì thào “Có vẻ Komiya vừa đánh bại Waya.”
——————————–
“Chết tiệt , không thể tin được mình lại thua!” Gầm gừ giận dữ, Waya hậm hực cắn phập vào cái bánh bơ-gơ phô mai trên tay. Sai một li đi một dặm. Cậu đã đuổi đến sát cuối ván , vậy mà … nửa mục nhục nhã. Không còn gì tồi tệ hơn khi một kì thủ lại thua viện sinh ngay vòng đầu tiên của giải đấu. Bây giờ cậu mới thấu hiểu cảm giác của những kì thủ chuyên nghiệp lúc phải cúi đầu bỏ cuộc trước viện sinh.
Waya chợt ngẩng đầu lên, lướt nhìn những thành viên đang ngồi cùng bàn với mình, bỗng dưng một cảm xúc hoài niệm dâng lên trong cậu. Isumi, Honda, Hikaru và Nase đều ở đây, nếu không kể Fuku vắng mặt trong chốc lát vì đi vệ sinh thì khung cảnh giống y như khoảng thời gian họ còn là viện sinh.
“Thế mọi người đều thắng à?”
Tất cả gật đầu, Hikaru bổ sung “Fuku thua”
Waya nhăn mặt còn thảm hơn “Tất nhiên, cậu ta đấu với cậu đấy Shindo!”
Nase cũng chêm vào. “Nhưng Waya à, Fuku đã tiến bộ rất nhiều so với lúc cậu còn là viện sinh đó.”
Hikaru đồng tình với Nase “Cậu cũng tiến bộ rất nhiều Nase. Cách đánh của cậu thể hiện hôm nay vượt xa Tajima.” Nase đỏ mặt khi nghe lời khen tặng đó, cô cười thật tươi.
“Thế Tajima thua à? Còn kì thủ nào thua không?”
Honda ngẫm nghĩ “Anh đoán là Mirakami nhị đẳng thua Adachi. Cũng không biết còn ai nữa không, anh chưa xem kết quả vòng đấu đầu”
Nhấp một ngụm nước, Waya mở miệng. “Quên mất, có ai biết Ochi—“
“Vậy ra Waya—“ Một giọng nói đầu tự mãn, kiêu hãnh cắt ngang, “Anh thua Komiya rồi à? Thật là hổ thẹn khi tự vỗ ngực bảo mình là kì thủ cờ vây chuyên nghiệp”
Giận bốc khói, Waya quát lại thằng nhóc. “Im đi Ochi! Anh vẫn có thể thắng chú mày đấy!”
Ochi chậc lưỡi, đẩy gọng kính lên “Anh chỉ mới thắng tôi một bàn khi lên chuyên nghiệp, nhưng sau đó tôi đã vượt qua anh trong vòng đấu loại Bắc đẩu tinh. Tôi nghĩ điều đó chứng minh cho sự khác biệt về thực lực của chúng ta.”
“Thằng nhóc khốn khiếp!!”
“Waya, bình tĩnh” Isumi cản lại. “Cậu ta chỉ muốn khiêu khích em thôi. Không đáng đâu!”
Waya liếc nhìn Isumi rồi trừng mắt với Ochi, hít một hơi sâu, cậu ngồi phịch xuống ghế. ‘Anh nói nghe đơn giản lắm Isumi. Thắng thì cái gì cũng cho qua được.’
Trong lúc đó, Ochi cười khẩy rồi ánh nhìn chuyển sang chỗ Hikaru. Nét mặt cợt nhả vừa rồi biến mất, dần dần sự khẩn trương và nghiêm túc hiện rõ. Không mở miệng nói thêm bất cứ lời nào, Ochi xoay người bỏ đi.
Dõi theo bóng Ochi, Nase thắc mắc. “Tớ đoán là cậu ta thắng. Không biết chiều nay ai sẽ là đối thủ của cậu ta?”
Hikaru cầm ly nước hớp một ngụm rồi đáp. “Là tớ”
Tức thì, nét mặt Waya giãn ra chút ít, phấn khích. “Được lắm Shindo, đập thằng nhóc đó tơi bời cho anh, đá vào mông, cho nó cút thẳng vào phòng vệ sinh!!!”
Cười toát mồ hôi, Hikaru đáp có lệ . “Em sẽ cố” Rồi cậu quay sang Nase. “Trận thứ hai cậu đấu với ai?”
Nase nghiêm mặt lại, hơi cúi mắt. “Honda”
Honda giật mình nhìn lên. Với vẻ mặt đó, xem ra anh ấy vẫn chưa lịch đấu buổi chiều.
Khoảng mười phút sau, cả nhóm quay trở về phòng thi đấu và tản ra các bàn. Ochi đã ngồi đúng vị trí đợi Hikaru. Khi Shindo ngồi xuống, Ochi bắn ngay một cái nhìn đầy địch ý về phía cậu.
Ochi căng thẳng. Hikaru là đối thủ đáng gờm, cậu không thể lơ là được. Quan trọng hơn hết, nếu cậu muốn chức minh thực lực của bản thân mình thì tuyệt đối không thể thua Hikaru.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, Waya đứng ngay cạnh bàn để theo dõi. Ngoài việc muốn xem Ochi thất bại thảm hại thế nào, anh cũng muốn theo dõi kĩ ván cờ này của Hikaru, nhất là từ sau cúp Bắc Đẩu tinh. Waya không phải là người duy nhất chú ý lực cờ của Shindo mạnh lên rõ rệt, cả Shirakawa và Saeki cũng từng nhận xét như thế.
Ván cờ tiến triển khá chậm. Ochi sử dụng thời gian của mình hết sức cẩn thận, Waya có thể đồng cảm điều này với cậu ta khi mà đối thủ là Hikaru. Nói thế thôi chứ thật ra Waya vẫn chưa có trận đấu chính thức nào sau khi lên chuyện nghiệp với Shindo cả. Waya đã bỏ lỡ mất ván đấu ấy trong khoảng thời gian Hikaru nghỉ liên tục suốt gần nửa năm.
Ochi đi thêm một nước. Đến lúc này, Waya có thể khẳng định chắc chắn một điều rằng từ đầu trận đấu đến thời điểm hiện tại, Ochi đã thay đổi chiến lược hai lần. Hikaru chỉ dùng những nước phòng thủ đơn giản với từng nước đi của Ochi, nhẹ nhàng khoan thai vừa phòng vừa chiếm đất như thể đang đợi một thời khắc nào đó. Đối với Waya mà nói, thoạt nhìn rất nhiều nước đánh của Shindo trông thật vô nghĩa nhưng mọi thứ dần hé mở sau năm đến sáu lượt đi sau đó. Chủ ý của Shindo lộ rõ trong đòn tấn công ở chỗ này và cả khúc kia. Ochi khựng lại , mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt xuống, chứng tỏ bản thân cậu ta cũng đã nhận ra ý đồ của đối thủ.
Càng nghiền ngẫm ván cờ, càng nhiều nước cờ hạ xuống từ tay Hikaru lại càng khiến Waya liên tưởng đến ván đấu của Sai trên mạng mà cậu từng theo dõi vài năm trước. Cậu chắc chắn Hikaru không phải là Sai nhưng giả thiết cậu ta có quen biết Sai hay thậm chí là môn đệ của Sai cứ lởn vởn trong đầu Waya. Bằng trực giác, cậu tin chắc giả thiết này gần đúng với sự thật, vì chỉ có lời lí giải ấy mới thuyết phục mọi người rằng một tên nhóc chỉ mới bắt đầu chơi cờ vậy ba năm về trước như Hikaru lại có thể trở thành kì thủ chuyên nghiệp chỉ sau hai năm. Không chỉ dừng ở đó, cậu ta còn đạt đến một trình độ cao mà không có người hướng dẫn, một sự thật khó tin. Nếu những gì cậu suy đoán là sai lầm vậy thì câu hỏi yêu thích của Ochi lại càng khó có lời giải đáp ‘Shindo là ai?’
Trong lúc miên man suy nghĩ, một bóng người khác đến gần bàn đấu của Ochi. Giờ thì Waya không phải là người duy nhất theo dõi, Akira đã nhập cuộc . Sau khi thắng trận đấu một cách dễ dàng, ánh nhìn Akira lúc này toàn bộ tập trung vào ván cờ của đối thủ truyền kiếp Hikaru. Lần này là một trong số ít dịp mà Touya ghé xem các trận đấu lẫn thu thập kì phổ những vòng đấu loại các giải. Theo dõi cũng là cách tốt để đánh giá Hikaru, thậm chí dù đối thủ là Ochi.
Waya liếc nhìn bàn cờ lần nữa, cậu khẽ nhếch môi mỉm cười. Mọi thứ đã quá rõ ràng với nước đổi quân cuối cùng kia, Shindo sẽ thắng. Chiếm vùng đất góc kia đem về cho Hikaru tám mục, một khoảng cách đủ xa để giữ vững vị thế đến cuối ván. Ochi khó mà bắt kịp được. Đột nhiên Waya nghe thấy tiếng gì đó, cậu liếc nhìn Hikaru. Cậu ta bắt đầu vỗ vỗ cây quạt vào lòng bàn tay mình một cách đều đặn.
Một tiếng gầm nhỏ xuất ra từ miệng Ochi, cậu ta siết chặt nắm tay trong sự uất giận. Mồ hôi tiếp tục tuôn xuống, cuối cùng “Tôi xin thua cuộc” , Ochi mở miệng.
Ngay lúc Hikaru cúi đầu đáp lễ thì Waya loáng thoáng nghe được Akira lầm bầm một câu “Đúng như mình nghĩ” rồi quay đi.
Nhưng có vẻ không chỉ mỗi Waya nghe được câu nói đó, Ochi đứng bật dậy với cái trừng mắt vô vọng, cậu bỏ đi thẳng một mạch, cố gắng kiềm giữ cảm xúc và nước mắt sắp trực trào .
Hikaru buông tiếng thở dài, cậu ngước nhìn Waya , “Ván đấu rất tốt. Ochi đã mạnh lên khá nhiều, mọi người đều ngày càng tiến về phía trước. Có lẽ em sẽ bắt đầu chú ý đến tất cả nhiều hơn nữa. “ Nói rồi Hikaru chăm chú thu dọn bàn cờ trong khi Waya đứng trân ở đó nhìn tên nhóc này. Cậu ta nghiêm túc thật à? Chẳng lẽ cậu ta không ý thức được bản thân mạnh đến mức nào? Chắc chắn Hikaru hiểu rõ kì lực của bản thân , vậy mà cậu ta đang nói rằng phải dè chừng Ochi và mọi người?
Không thể tin được đây là cậu bé vẫn luôn được cậu che chở khi chập chững bước chân vào lớp viện sinh hai năm về trước. Khi ấy, Hikaru như một đứa em trai nhỏ bé cần được dẫn dắt, nhưng giờ đây, ngay tại khoảnh khắc này, người em trai ấy đã vượt qua cậu mà vẫn cho rằng bản thân phải dè chừng mọi người. Cậu ta quá thơ ngây hay là lõi đời?
Sau khi dọn dẹp xong, cả hai đều đưa mắt nhìn về phía Honda đang ngồi. Anh ấy run rẩy hạ thấp đầu. Hai người bị sốc khi thấy hình ảnh đó, Hikaru mở lời, “Anh Honda thua sao?”
Hikaru và Waya nhìn nhau trong chốc lát rồi nhanh chóng tiến gần đến khu vực Honda đang ngồi. Họ tới ngay lúc Nase kết thúc lời nhận xét về một trong những nước đi của đối thủ. Liếc nhìn bàn cờ chưa được bao lâu thì Honda đã phá nó, thu hết quân cờ lại nhưng cũng vừa đủ thời gian để Hikaru đánh giá được tính gay cấn của ván đấu. Nhất định cậu phải bắt anh ấy phục bàn lại mới được.
Sau khi thu dọn các quân cờ xong, Nase đứng dậy rồi móc điện thoại ra để gọi cho mấy người bạn báo kết quả – một thói quen có từ trước mà Waya và Hikaru đều biết. Đợi cho cô bạn đi xa, Hikaru cúi nhìn Honda và bàn cờ lần nữa, “Em không thấy hết toàn bộ ván cờ nhưng ắt hẳn nó rất quyết liệt. Anh đi nước đầu ở Thiên nguyên à?”
Honda lắc đầu. “Không, lần này anh mở đầu bằng điểm sao góc trên bên phải. Lúc bắt đầu, anh đánh rất vững và lợi thế nghiêng về phía anh đến tận giữa ván nhưng rồi cô ấy cứ ép anh hết nước này đến nước khác. Nó làm anh nhớ đến ván đấu với em trong kì thi lên chuyên nghiệp. Anh cố đánh trả nhưng khi Nase đi nước này, vùng trung tâm của anh bị sụp đổ hoàn toàn. “
Hikaru khẽ gật đầu, cậu liếc nhìn Waya. Nét mặt của anh ấy đầy ngạc nhiên pha lẫn lo âu. Tuy nhiên, đối với Hikaru thì cậu lại cảm thấy đầy thích thú và tò mò hơn hết. “Em cũng thấy cậu ấy chơi tương tự như thế này trong ván đấu trước với Tajima. Cô ấy đã có thể phát hiện ra lối thoát duy nhất cho bản thân mà thậm chí các kì thủ chuyên nghiệp thấp đẳng cũng phải bó tay. Thật ấn tượng nhưng tiếc là em không xem từ đầu ván.”
Honda ngẩng nhìn hai chàng trai, gương mặt anh vẫn còn nhễu nhão mồ hôi, “Anh đã từng đấu với em ấy vào buổi thứ ba và lượt đấu cuối cùng của kì thi lên chuyên nghiệp, anh thắng bốn mục rưỡi. Nhưng hiện tại, anh không còn có cái tự tin rằng…” Honda cùi nhìn bàn cờ mười chín đường kẻ vuông vức trước mặt, “Em ấy mạnh lên một cách chóng mặt. Mạnh hơn rất nhiều so với thời điểm đó.”
——————Hết chương 3—————

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét